Bình minh đó nơi chúng ta đã tựa vào vai nhau. Gửi anh, người đã luôn bên em suốt năm năm vừa qua. Giờ đây, khi em ngồi dưới ánh hoàng hôn này, em lại nhớ về những bình minh cùng anh tựa vào vai nhau. Lòng em chợt đau nhói khi nhận ra bên cạnh em đã không còn anh nữa. Tất cả hình ảnh về anh chỉ còn là ký ức, ký ức cùng anh với ánh bình minh.
“Bình minh đó nơi chúng ta đã tựa vào vai nhau” trong lời bài hát Tất cả sẽ thay em
Giữa con phố buồn có hai người và dấu chân ngược hướng nhau
Em gọi tiếng : “Anh ơi” lần cuối, để rồi đường ai nấy đi nhà ai nấy về
Em chỉ ước rằng có đôi lần mình ở trong vị trí nhau
Để anh thấu những gì đã qua và để người đấy hiểu nỗi đau người kia
Gió sẽ thay em là áo anh thật phẳng
Nắng sẽ thay em hong ấm những con đường
Tất cả sẽ thay em, tất cả sẽ thay em để cùng đi với anh, cùng anh.
Bình minh đó nơi chúng ta đã tựa đầu vào vai nhau
Giờ nay đã trở thành hoàng hôn buông xuống hai mái đầu
Mình đứng ở giữa con dốc, mình cố ngăn sẽ không khóc, mà nước mắt cứ vô thức rơi tràn bờ mi em
Từ ngày mai em sẽ phải bước trên đường về chia hai
Từng ký ức hạnh phúc về anh buông tiếng em thở dài
Hạnh phúc anh ước mơ đó, hạnh phúc mà em không có
Nhờ gió mang đến câu chúc anh bình an.
Hồi ức về những ánh bình minh đó nơi chúng ta đã tựa vào vai nhau
Giây phút này, khi ngồi đối diện với ánh mặt trời. Điện thoại lại khẽ rung lên bài hát “Tất Cả Sẽ Thay Em”, em không thể ngăn mình nghĩ về anh. Cơn gió hoàng hôn thổi nhẹ qua mái tóc, không thể nào ấm áp bằng khẽ chạm vai của anh lúc bình minh.
Mỗi lần như thế em lại càng nhìn thấy hình ảnh anh rõ ràng hơn. Mái tóc của anh, đôi môi của anh và bờ vai của anh. Tất cả đều hiện hữu dưới ánh mặt trời buổi sớm. Ngày bình minh đó, anh ngồi lặng yên một chỗ, ta đã tựa vào vai nhau. Cả hai không nói gì nhưng đó là giây phút tuyệt đẹp. Xung quanh ta chỉ có tiếng sóng biển.

Bình minh đó em tựa vào vai anh, có thể nghe từng nhịp thở thật đều, thật chậm. Rồi anh dừng lại một chút. Em có thể cảm nhận thấy lồng ngực anh căng lên hạ xuống nhẹ nhàng. Khoé môi anh chuyển động, rồi anh nhìn sang em.
Anh đã nói với em ba từ khiến trái tim em hạnh phúc. Anh đã nói với em vào ngày bình minh đó và em biết chắc rằng cả cuộc đời mình sẽ thay đổi từ đây. Ngay giây phút đó, em đã tin rằng chúng ta sẽ cùng trải qua không chỉ những ngày bình minh tựa vào vai nhau mà còn cả những lúc hoàng hôn buông xuống mái đầu.
Tiễn anh về phía bình minh nơi ta tựa vào vai nhau
Nếu có thể, em muốn giữ lại khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc anh nói với em ba từ sẽ thay đổi cuộc đời em. Em muốn giữ trọn lấy điều này như một bức tranh thật đẹp về đôi ta.
Nhưng em không thể nào phải không? Giờ đây, khi em ngồi dưới ánh hoàng hôn. Em mong sao có thể trải qua cảm giác này mà vẫn tựa vào vai anh như bình minh đó. Dù vậy em vẫn tin anh đang nơi đây và em đang ôm trọn anh vào lòng.

Chúng ta đã không thể cùng nhau để hoàng hôn buông xuống mái đầu, có lẽ vậy nên em xin tiễn anh về phía bình minh đó nơi ta tựa vào vai nhau. Tất cả đều hiện hữu rõ trong ký ức của em.
Về bình minh nơi chúng ta tựa vào vai nhau, tất cả sẽ thay em
Dừng lại ở đây thôi, sau hoàng hôn sẽ lại là ánh bình minh. Cả anh và em sẽ đều có một cuộc đời mới. Nơi đó chỉ có hình ảnh bình minh nơi ta tựa vào vai nhau. Ở đó chỉ có khoảnh khắc tuyệt vời khi anh nói: “Lấy anh nhé.”
Em mong sao ký ức đẹp đẽ của mình chỉ dừng lại ở đó. Em mong sao mọi thứ đóng băng lại lúc ấy. Để em không phải nhớ đến sự ra đi của anh sau câu nói đó.
Em lặng lẽ mở chiếc bình ra, mọi thứ thu bé lại bên trong nơi này. Tim em đau khổ để gió cuốn anh ra về phía mặt trời. Mắt em không thể khóc được nữa. Không còn lời gì có thể diễn tả con người em lúc này.

Anh nói rằng muốn cùng em trải qua tuổi già, lại ngồi trên bãi biển ngắm ánh hoàng hôn. Nhưng ta đã không thể có khoảnh khắc đó đúng không? Thôi thì em để anh tiến về phía bình minh. Hãy để tất cả thay em chăm sóc anh. Hãy để ký ức của chúng ta thay em xoa dịu linh hồn anh.
Em tin rằng anh chỉ đi đến một nơi tốt hơn trước, sẽ có một ngày em gặp lại anh tại bình minh đó nói ta tựa vào vai nhau.
Discussion about this post